Xin chào không ai cả, “Tôi” vừa không có tên và vừa có rất nhiều tên cùng 1 lúc (Hoàng Nguyên, Cục Đất, Ngun Ngun, Lib, Quảng Hạ, Triết Nguyên…) vì vẫn cần tên tạm để gọi thích nghi trong mỗi môi trường khác nhau trong từng giai đoạn cuộc đời. Tôi thích nhất cái tên Lib vì nó đến với tôi một cách ngẫu nhiên xác suất vào năm 2017, đã 7 năm rồi. Cái tên nói lên tất cả. Mỗi chúng ta đều có một cái tên riêng. Nhưng khi là LIB, chúng ta không còn tên riêng nữa. Từ  “CÁI TÔI” trở thành “CHÚNG TA“. Từ LIB là viết tắt của rất nhiều câu ý nghĩa: Library, Liber, Liberty, Liberation, Life Is Beautiful, Love Is Beautiful, Lotus Is Blooming, Love In Book, Light In Black,  Like, Little, Link, Liên, Lụa, Lá…

Trong mơ trăng sáng tròn đầy

Mọi người ta thấy là thầy nơi đây

Lib sinh quê lụa Hà Tây

Học xong là để dựng xây Nước Nhà

Câu chuyện cuộc đời LIB

Tôi sinh ra trong 1 làng quê hơi nghèo 1 xíu ở Phú Xuyên, Hà Tây. Có cây đa, giếng nước, mái đình, cạnh một nhánh của sông Nhuệ. Tuy nhà không có điều kiện cho lắm nhưng nhờ có nghề mây tre đan xuất khẩu nên từ nhỏ tôi được bố mẹ yêu chiều, không phải làm việc nhiều, chỉ tập trung học tập. Cho tới tận bây giờ tôi luôn nhớ rất rõ chi tiết từng hình ảnh, âm thanh, hương vị, xúc chạm tuổi thơ đẹp đẽ và có thể đắm chìm trở lại không gian đó bất cứ khi nào tôi kể chuyện:

Khi bắt đầu đi lớp học mẫu giáo, giờ ra chơi thay vì giống những đứa trẻ khác hay nô đùa với những tiếng cười giòn giã thì tôi lại thích trèo lên cây bàng to ở giữa sân rồi ngồi quan sát tất cả và tự vui một mình. Mỗi tối bà nội dắt tôi tới chơi khắp các nhà trong làng. Vừa đi dung dăng dung dẻ, vừa tắm dưới vòi hoa sen ánh trăng. Đi trên con đường làng bê tông mới đổ phẳng đét như đường băng sân bay vuông vức bàn cờ. Tôi ngồi im cả buổi nghe bà tôi buôn dưa lê và nhìn vài đứa trẻ khác chơi ô ăn quan ngoài sân. Mọi người hay trêu gọi tôi là cục đất.

Trong một lần năm tôi 7 tuổi khi tôi học bài xong cũng là lúc hoàng hôn buông xuống. Tôi ra ngồi bờ giếng đầu làng, thả vài chiếc lá tre cong cong xuống để gió thổi trôi lềnh bềnh trên những gợn sóng như những chiếc thuyền ngoài đại dương. Tôi ngắm bóng mặt trời rất to in trên mặt nước long lanh lung linh lấp lánh. Rồi bất chợt tôi thì thầm hỏi hình tròn đỏ “tôi là ai“.

Khi học cấp 1 tôi đã rất thích xem kênh VTV2 các chương trình về thế giới động vật và các chương trình về khám phá vũ trụ. Có đêm khi đi ra đầu làng đứng giữa cánh đồng mênh mông nhìn lên bầu trời đầy sao tôi tự hỏi “ngoài vũ trụ này có gì nhỉ, nếu như mình biến mất thì vũ trụ có biến mất theo mình không“.

Khi học cấp 2 những đêm mùa hè gió mát tôi rất thích ngồi bất động nhìn vào 1 vì sao sáng nhất bầu trời. Chăm chú như vậy cả tiếng đồng hồ mà không suy nghĩ gì cả. Nhìn lâu đến nỗi tất cả cảnh vật xung quanh mờ đi biến mất chỉ còn một đốm sáng nhỏ nhấp nháy.

Khi học cấp 3 tôi học chuyên khối A. Môn học tôi yêu thích nhất là vật lý. Tôi rất yêu thích thuyết tương đối và rất say mê khi đọc về nó. Còn môn văn tôi không giỏi nên các bạn sẽ thấy trang web viết hơi khó hiểu một chút. Những ngày tháng ôn thi đại học vất vả tôi hay nằm nghe 1 bài nhạc 5 phút xen kẽ với quá trình 30 phút học bài. Nằm thả lỏng bất động nhắm mắt chỉ tập trung vào âm thanh vang lên từng nhịp rồi biến mất và không suy nghĩ gì cả. Khi ngồi trở lại học bài tôi thấy tập trung và làm bài tốt hơn.

Khi học đại học, môn học tôi yêu thích nhất là cơ học lượng tử và lập trình. Nó giúp tôi bắt đầu lấp ló thấy cái bóng của câu trả lời.

Và rồi vào 4h20 rạng sáng một ngày chuyển lạnh năm tôi 33 tuổi. Tôi thực sự trải nghiệm cảm thấy rõ từng nhịp tim đập rõ ràng rung động lan đi cả cơ thể, cảm thấy rõ từng dòng điện chạy trong não lan toả như những làn sóng biển tuôn trào mạnh mẽ liên hồi không dứt. Rồi bất chợt thời gian như dừng lại hoàn toàn. Cảm thấy rõ toàn cơ thể bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, trong suốt. Trời đất giao hoà trong phút chốc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó tôi cùng tần số với tất cả các pháp sinh diệt theo duyên khởi. Tôi tự cảm thấy rõ sự thật chính mình. Cảm thấy rõ phút giây hiện tại chân thật. Nơi có ý trôi nổi trong tâm cùng những sợi dây ánh sáng đứt đoạn trong hư không vô tận. Rồi bất chợt sáng bừng lên. Tất cả diễn ra trong chỉ 1 tíc tắc cực ngắn. Tôi bừng tỉnh và cầm lấy ngay chiếc điện thoại để xem giờ để ghi nhớ khoảnh khắc tuyệt vời này. Sau khi cảm thấy rõ sự thật đó tôi sống nhẹ nhàng, chấp nhận tất cả, biết ơn tất cả, hài hước vui vẻ, yêu thương vạn vật… Giờ đây tôi không còn câu hỏi nào nữa. Không còn cần đi tìm gì nữa. Và tôi viết lại tất cả những gì tôi trải nghiệm qua 5 bài viết trên trang web này. Những việc cần làm đã làm xong. Không còn gì vương vấn nữa. Đang dạo chơi vui với đời.

Mọi loài cây đều chung một gốc là quả đất. Mỗi loài cây có những đặc tính khác nhau là để thích nghi trên từng địa hình và khí hậu khác nhau mà thôi. Trang web này cũng là một cái cây như vậy cùng mọc ra từ sự thật. 5 bài viết giống như 5 nhánh cây là cách diễn giải mới dùng những ngôn từ đơn giản gần gũi với thời đại công nghệ hiện nay. Tôi cho rằng cách gieo hạt này phù hợp với các bạn trẻ. Mà thực ra không gieo hạt thì cũng là đang gieo hạt, tôi viết vào hư không mà. Biết đâu mấy hôm nữa tôi lại xoá trang web đi. Trong lúc tôi chưa xoá nếu ai đọc hiểu được mà thấy chỗ nào phù hợp thì áp dụng. Không ai đọc thì cũng vẫn an vui mà.

Tôi thấy một cuộc hành trình đến sự thật. Cuộc hành trình này là chìa khóa mở ra cánh cửa thay đổi thế giới của bạn. Đóng cửa lại những vòng luân hồi đau khổ vô tận. Mở ra cánh cửa mới của những vòng lặp từ bi. Giúp đỡ chúng sinh tuỳ duyên khởi. Không còn bị chi phối ràng buộc bởi đau khổ thế gian. Chúc mừng bạn đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Hành trình bất tận của tình yêu thuần khiết không mong cầu, vô điều kiện. Thưởng thức cuộc hành trình của bạn:

Cuộc sống là trò chơi được lập trình vòng lặp tự hoàn thiện lặp đi lặp lại vừa thuận vừa nghịch. Vòng lặp lập trình sao chép tự tiến hoá. Trò chơi học cách yêu thương vạn vật khi trải qua thử thách khổ đau. Ý nghĩa cuộc sống là giúp tất cả mọi vật tự thấy sự thật chính mình trong trò chơi lập trình. Thoát khỏi vòng lặp khổ đau và sống trong vòng lặp mới tự do yêu thương.

Chúng ta là đoạn mã lập trình ngắn trong một tập hợp mã lệnh trò chơi lập trình khổng lồ. Dòng mã lập trình tình yêu thuần khiết giữa bóng tối và ánh sáng bán dẫn. Tất cả các đoạn mã đều liên quan chặt chẽ với nhau theo các vòng lặp if-else. Nếu ta nhận ra dòng mã lập trình của cái tôi nhỏ bé thì ta cũng sẽ thấy tất cả mã lập trình của trò chơi lớn. Khi ta trở thành cả vòng lặp của trò chơi lớn đó thì cũng là lúc ta thoát khỏi đau khổ.

Khi ta đang chơi 1 trò chơi ta có rất nhiều cảm xúc. Thắng thì ta vui, thua thì ta buồn. Khi ta chơi trò chơi xong, mọi nhân vật trong trò chơi đều tan biến. Điều duy nhất còn đọng lại trong ta là những cảm xúc buồn vui của ta vẫn còn nguyên. Trò chơi là ảo nhưng cảm xúc lại là thật.

* Con đường “0”: Lạc trong trò chơi và cuốn vào đau khổ trong trò chơi vì nghĩ nó là thật.
* Con đường “1”: Nhận ra là ta đang trong trò chơi nhưng bất lực vì không làm được gì.
* Con đường trung đạo ở giữa “1/2”: Biết sự thật là trò chơi đầy đau khổ nhưng ta thấy rõ từng chi tiết và hiểu luật chơi. Chơi với trạng thái an lạc, vui vẻ, tưng tửng với đời. Làm cho câu chuyện trở thành 1 tuyệt tác để đời. Tạo một phần kết toả sáng làm lu mờ tất cả các phần trước đây. Biến bộ phim cuộc đời thành 1 cuốn truyện tranh. Chụp một tấm ảnh phơi sáng toàn bộ cuốn truyện tranh đó ghép lại thành 1 bức ảnh duy nhất trong 1 khoảnh khắc. Chuyển dấu chấm bằng dấu phẩy để phần kết chuyện tiếp tục kết nối với phần mở đầu câu chuyện của mọi người. Viết đoạn tiếp theo thay vì chấm hết. Ngọn nến ánh sáng trí tuệ sẽ lan toả mãi tới nhiều thế hệ sau,